Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

22/05/2012 : Tinh thần và thái độ người bệnh

Ngày hôm qua, 22/05 là ngày mà chị Văn nhà mình trực với mẹ cả ngày. Và hôm nay cũng đang trực. Tội bà chị mình quá. Đầu óc đã điên đầu vì kinh doanh ko được như mong đợi, lưng thì mấy hôm nay đau nhức ko nằm được, giờ lại thay mình chăm mẹ. Mình muốn xin nghỉ nhưng đúng thời điểm công việc đang gấp rút. :(
Tối qua chuẩn bị vào thì trời mưa to quá. Sấm sét đánh trông ghê thật. Chị ntin về bảo thôi ở nhà cho an toàn. 

Sáng hôm qua mẹ được đi siêu âm. Kết quả là dịch hết, nhưng phổi trái ( đã cắt ) đầy hơi. Theo mình suy luận thì chắc do rỗng phổi nên hơi lên chăng? Như kiểu mình bị dạ dày rồi đầy hơi vậy. Nhưng chắc ko phải. Ntin bảo chị vs a rể đi hỏi bác sỹ nhưng cũng ko ra được vấn đề gì. Dù sao thì dịch hết cũng mừng rồi. Rõ ràng là ko cần phải hút dịch như bên 108. Có vẻ mẹ cũng phấn khởi vì điều đó.

Hôm qua thi thoảng mẹ vẫn sốt rồi rét run như mọi ngày. Bác sỹ bảo là do viêm nhiễm. Phải bảo mẹ liên tục thở khí dung cho hết. Nhưng mỗi 1 lần thở là 1 lần mẹ ho. 10 năm nay chứng kiến mẹ ho mình đã xót lắm rồi. Giờ cơ thể đang mềm yếu, nhìn mẹ ho mà lòng đau lắm. Mỗi lần ho phải kéo dài tầm 15 phút. Ho ra đờm khá đặc. Có lẽ là đờm ra là tốt, vì đó có thể là độc tố được thải ra. Nhưng cứ mỗi lần mẹ ho là ko chịu được, lại phải xin thuốc ho cho mẹ...

Khi qua đây được 2 ngày, mẹ có bảo với mình rằng : Mẹ qua 2 ngày thấy mừng mừng vì ko thấy đau ngực nữa. Rõ ràng pp mới đã có hiệu quả tức thì với mẹ. Tính đến thời điểm này là đã hơn 1 tuần. Mẹ ko đau nữa. Sốt thì thất thường vì là do viêm nhiễm. Mình ko rõ bệnh của mẹ có phát triển lên ko ? Chưa đi chụp lại Pet Scan nên chưa biết. Nhưng chắc mẹ chưa di căn. 

Mẹ những ngày đầu cũng tỏ ra hợp tác ít nhiều. Mạnh nhất là về thuốc. Uống thuốc thì mẹ sẵn sàng nhưng ăn thì lại không. Mỗi lần dỗ ngon ngọt lắm thì cũng ngồi dậy ăn được 1 thìa cơm. Cứ đút thêm là mẹ gay gắt or bảo ăn vào nôn. Mình biết là mẹ ko phải buồn nôn, chỉ vì mẹ k muốn ăn nữa thôi. Tất nhiên khi bệnh tật ốm đau, dày vò cả thân xác lẫn tinh thần, chẳng ai buồn ăn cả. Đến mình khỏe thế này còn lười. Nhưng giờ mẹ ko ăn thì làm sao thuốc nó có tác dụng 100% được. Nhìn các bệnh nhân khác trong phòng tích cực ăn uống dù có người ăn là nôn, có người ung thư vòm họng ăn là nghẹn, nhưng họ vẫn cứ cố nuốt. Rõ ràng ý chí và nghị lực chống lại căn bệnh của mọi người tốt hơn mẹ nhiều. Tinh thần họ cũng lạc quan hơn mẹ.

Có ntin qua cho anh trai ở Quatar, bảo anh gọi về dọa mẹ vài câu cho mẹ ăn. Nào thì dọa đặt ống xông thẳng vào dạ dày, rồi thì mẹ ko ăn là con bỏ việc về. 2 chị em cũng bảo với mẹ là mẹ cứ thế này Hóa ko yên tâm công tác, cơ quan lại khiển trách, mất việc đấy. Thế rồi mẹ cũng ậm ừ dậy ăn. Nhưng chỉ được lúc đấy. Buổi sau lại ..tuyệt thực.

Thật là gian nan. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét